Tv 144, 8-18 nhắc lại cho chúng ta lòng nhân hậu và tình thương bền bỉ của Thiên Chúa. Thánh vịnh này cũng nói với chúng ta là Thiên Chúa gần gũi những ai thành tâm cầu khẩn Ngài. Tin Mừng Mt 14, 13-21 hôm nay cũng nêu bật lòng thương xót của Đức Giêsu đối với những ai đang vất vả tìm kiếm Người. Chúa nhìn thấy trong lòng của đám đông và biết rõ họ.
Cái chết của người bà con là ông Gioan đã làm Đức Giêsu rất buồn. Nên cũng dễ hiểu khi Người muốn ở một mình trong một thời gian, vì thế Chúa đã đi thuyền đến một chỗ hoang vắng bên kia hồ. Nhưng dân chúng không chịu để Người một mình. Họ đi theo Người để được tiếp tục nghe lời giảng dạy hùng hồn của Chúa và để được Người làm phép lạ chữa bệnh nhiều hơn.
Lúc chiều xuống, các môn đệ nhận ra rằng dân chúng bắt đầu đói, nhưng ở nơi hoang vắng này không có chỗ cho họ mua thức ăn. Vì thế các ông gợi ý với Đức Giêsu là cho họ vào các làng mạc chung quanh. Câu trả lời của Đức Giêsu chắc đã làm các ông sững sờ :"Chính anh em hãy cho họ ăn."
Các ông còn không có đủ thức ăn ngay cả cho chính mình. Làm sao các ông có thể nuôi ăn bấy nhiêu người ? Nhưng Đức Giêsu cầm lấy bánh và cá mà các môn đệ đã đưa, dâng lời chúc tụng Thiên Chúa. Bấy giờ phép lạ xảy ra : thức ăn cứ tiếp tục được phát, đủ cho năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con, lại còn thừa mười hai giỏ đầy !
Trước khi thực hiện phép lạ, Đức Giêsu đã kêu gọi và ra lệnh cho các môn đệ. Người không làm phép lạ từ không ra có, nhưng từ năm chiếc bánh và hai con cá là phần đóng góp nhỏ bé của con người. Phần đóng góp tuy nhỏ bé nhưng lại cần thiết. Chúa cần sự cộng tác của chúng ta, cho dù sự cộng tác ấy là nhỏ bé, nhưng với tấm lòng rộng lớn thì Chúa sẽ biến sự nhỏ bé nên lớn lao, biến điều tầm thường nên vĩ đại nhờ vào tình thương của Người. Như Chúa Giêsu đã yêu thương quan tâm chăm lo đến mọi nhu cầu từ vật chất đến tinh thần cho dân chúng thì Kitô hữu, các môn đệ của Người cũng phải biết yêu thương chăm lo cho tha nhân như vậy.
Trong góc hè phố, một bác hành khất tê bại nằm co quắp. Chợt có một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi qua. Người hành khất bèn mở miệng xin bố thí. Người đàn ông ăn mặc sang trọng nọ dừng lại, xỏ tay vào túi áo, nhưng ông tìm mãi mà chẳng được gì. Vừa bối rối vừa thành kính, ông ta phân bua với người hành khất :"Này bác, tôi muốn biếu bác chút đỉnh, nhưng rất tiếc, vì đi bất ngờ, nên tôi không có mang tiền theo. Xin bác thông cảm cho".
Người hành khất trả lời :"Cảm ơn ông. Ông đã cho tôi nhiều hơn mọi của bố thí. Bởi vì ông đã gọi tôi là bác. Chưa bao giờ trong đời tôi, tôi đã nhận được danh dự đó trên môi miệng của một người sang trọng như ông"
Dù là một người hành khất, dù là một người tàn tật, dù là một người bị xã hội ruồng rẫy bỏ rơi, tất cả mọi người đều có một phẩm giá như nhau. Quà tặng quí giá nhất mà chúng ta có thể trao tặng cho người khác, chính là tôn trọng người đó với tất cả phẩm giá cao quí của họ.
Nghèo nàn hay thiếu khả năng, điều đó không quan trọng. Chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá mà Chúa đã làm phép lạ hóa ra nhiều để nuôi hàng ngàn con người. Vậy chúng ta hãy cứ đóng góp cách chân tình và hết khả năng nhỏ bé của mình, phần còn lại Chúa sẽ thực hiện.Phanxicô Xaviê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét